Translate

Sunday 8 February 2015

Chuyện ruồi bu



Chuyện con ruồi trong chai nước « number one » của Tân Hiệp Phát đã làm xôn xao dư luận. « Nạn nhân » của nó là ông Võ Văn Minh, người mua chai nước có con ruồi, đã bị côn(g) an Tiền Giang (âm mưu cùng chủ hãng Tân Hiệp Phát) gài bắt về tội « tống tiền ».
Hai bên, Võ Văn Minh và đại diện Tân Hiệp Phát, thỏa thuận ngồi vào thuơng lượng với nhau về mức bồi thường. Bên Võ Văn Minh (nghe nói) là đòi 500 triệu (để trả chai nước có ruồi) cho Tân Hiệp Phát. Đổi lại, Võ Văn Minh sẽ giữ « im lặng » để tránh tai tiếng cho Tân Hiệp Phát.
Côn(g) an (và Tân Hiệp Phát) gọi hành vi của Võ Văn Minh là « tống tiền ». Trong khi bộ Luật « Bảo Vệ Người Tiêu Dùng », điều 23, khoản 1 nói về « trách nhiệm bồi thường » của phía Tân Hiệp Phát và trong mục 1, điều 31 và 32, qui định về thuơng lượng, thủ tục thuơng lượng và kết quả thuơng lượng.
Theo nội dung các điều luật này, Võ văn Minh có quyền ra giá để Tân Hiệp Phát bồi thường. Giá 1 tỉ hay 500 triệu, chấp thuận hay không chấp thuận, là « quyền » của các bên (được qui định theo Luật).
Thủ tục « thương lượng » và đòi « bồi thường » của Võ Văn Minh thể hiện đúng theo luật. Đúng luật là không phạm tội.
Côn(g) An Tiền Giang rõ ràng có dấu hiệu « phạm tội » : 1/ không bảo vệ, thi hành luật. 2/ đồng lõa với Tân Hiệp Phát gài người vào tội « tống tiền ».
Bộ luật này có qui định về trách nhiệm của nhà nước bảo vệ người tiêu dùng. Trường hợp hàng hóa mất vệ sinh, đe dọa đến sức khỏe (số đông) người tiêu thụ, nhà nước có trách nhiệm trong phần tố tụng.
Chuyện con ruồi trong chai nước « number one » của Tân Hiệp Phát không phải là chuyện lần đầu. Sản phẩm của Tân Hiệp Phát trong quá khứ đã nhiều lần bị dân chúng phát hiện có vấn đề về các phương diện như vệ sinh, về kỹ thuật bảo trì hoặc về phẩm chất…
Chắc chắn nạn nhân (do sự đầu độc) của các thức uống Tân Hiệp Phát là có rất nhiều. Vấn đề là nạn nhân không biết (nguyên nhân do đâu mình bị bệnh, hay mình bị… chết).
Đến hôm nay mới nghe bộ Y Tế của chị Kim Tiên (bỏ dấu sắc rồi – vì chị ấy bây giờ… như tiên) lên tiếng. Vừa chậm trễ, vừa không đủ. Nhưng có còn hơn không.
Ở các nước khác, Tân Hiệp Phát sẽ bị tạm thời đình chỉ sản xuất, các hàng hóa của Tân Hiệp Phát sẽ tồn kho chờ kiểm dịch. Trong khi ở VN thì côn an âm mưu gài bắt nạn nhân. Các lô hàng của Tân Hiệp Phát vẫn cứ tiếp tục bán, bất kể an ninh, sức khỏe của người dân ra sao.
Tôi thấy, cái giá 500 triệu mà Võ Văn Minh đòi hỏi bồi thường là còn quá rẻ. Một số bệnh nhân (ung thư) do hậu quả thuốc lá và thân nhân của họ ở Mỹ, vài năm trước, đã thuơng lượng với Philip Moris để được đền bồi là 246 tỉ đô la. Mới đây, một góa phụ thắng kiện hãng Philip Moris, được bồi thường 23,6 tỉ đô. Các vụ kiện tương tự xảy ra như cơm bữa ở Mỹ.


4 comments:

  1. ở các nước tư bản dẫy hoài không chết, thì có hội bảo vệ người tiêu dùng ...
    còn ở VN dân chủ hơn vạn lần ... thì có công an bảo vệ ..cho công ty ... (tại sao thi ai cũng hiểu rồi)

    ReplyDelete
  2. Tân Hiệp Phát đã mua được CA Tiền Giang, Báo Thanh Tra.... Võ Văn Minh phải thua thôi, thân phận ruồi muỗi mà đi đấu với khủng long .

    ReplyDelete
  3. Tẩy chay Tân hiệp phát chỉ là chuyện nhỏ,phải bắt buộc công ty này phải bồi thường cho người bị hại và nếu phát hiện ra những người này đã uống thứ nước độc hại đó mà bị bệnh

    ReplyDelete

  4. Hồi âm của sinh viên VN

    Bạn thân mến, Lâu lắm rồi giới trẻ chúng tôi mới nhận được một bài viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy làm chúng tôi hết sức đau buồn. Xin cám ơn bạn.

    Ở đất nước tôi có câu "sự thật mất lòng" nhưng cũng có câu "thương cho roi cho vọt", "thuốc đắng đả tật”. Bức thư của bạn đã làm thức dậy trong tôi niềm tự ái dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều từ nhà trường như "Chúng ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ".

    Bạn đã nói đúng: “Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?"

    Bạn biết đặt câu hỏi như thế là bạn đã có câu trả lời rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm tình của một người trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững tin vào dân tộc mình, vào chính bản thân mình.

    Bạn nói đúng. So với nước Nhật, nước Việt chúng tôi đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào đẹp như tấm bản đồ của nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt đẹp bên bờ Thái Bình Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho sự trù phú của một dân tộc . Nhưng chúng tôi thiếu một thứ: Đó là Tự Do, Dân Chủ.

    Lịch sử của chúng tôi là lịch sử của một dân tộc buồn.
    Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Người đã từng nhận được đĩa vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được trên 2 triệu bản) với bài hát "Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như sau:

    "Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
    Một trăm năm nô lệ giặc Tây Hai mươi Năm nội chiến từng ngày
    Gia tài của mẹ để lại cho con
    Gia tài của mẹ là nước Việt buồn".

    Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong "hai mươi Năm nội chiến từng ngày" ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi đau của ông còn nhẹ hơn nỗi đau của người miền Bắc chúng tôi. Ông còn có hạnh phúc được tự do sáng tác, tự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu xé, được “đi trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên vì đứa con “chết hai lần thịt xương nát tan”.
    Nếu ông sống ở miền Bắc ông đã bị cấm sáng tác những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết như sau:

    "Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
    Một trăm năm nô lệ giặc Tây Bảy mươi năm Cộng Sản đọa đày
    Gia tài của mẹ, để lại cho con Gia tài của mẹ là nước Việt Buồn"

    ReplyDelete